*한국어버전: 거대한 바다를 넘어...
“히엔! 빨리 일어나! 늦고 싶지 않으면 빨리 일어나! "
"알았어요"
엄마에게 대답할 때 아직 잠이 덜 깨서 침대에 애착을 가졌다.
나는 창문을 통해 하늘을 쳐다 보았다. 어두웠다. 태양은 아직 나타나지 않았다. 지금은 새벽4시다. 여름의 어느 이른 아침에 여느때처럼 나는 엄마와 함께 일찍 일어나서 바다에 갈 준비를 했다.
나는 양치를 하고 얼굴을 씻고 조각조각 찢어진 셔츠를 입었다. 누더기 양말을 신을 때 엄마가참깨 소금 주먹밥을 건넸다. 나는 엄마에게 주먹밥을 받아 가지고 땡기지는 않았지만 억지로먹었다. 왜냐하면 먹지 않으면 일할 힘이 없기 때문이다.
4시 20 분까지 다 먹었다. 엄마와 나는 낡은 자전거를 타고 바다로 향했다. 조용한 공간 가운데 자전거의 딸랑이 소리만 들렸다. 새로운 날이 시작되었다.
항구에 도착할 때쯤 마침 해가 서서히 뜨고 있었고 엄마와 나는 자전거를 세워 놓고 바다로 걸어갔다.
나는 수평선을 멀리 바라 보면서 “저 태양을 넘어 어떤 세상이 있을까? 우리 시골처럼 평화롭고 가난할까?”생각하면서 궁금해했다. 때때로 비행기가 하늘을 가로 지르는 장면을 바라 보면서 언젠가 나도 그 비행기에 앉기를 기원했다. 저 비행기는 거대한 바다를 넘어 새로운 세계로 여행하고 있다고 믿었다. 거기는 내가 탐험하고 싶은 많은 새로운 것들을 가진 곳이라고 생각했다.
앞 이야기는 14 년 전의 일이다. 그때는 내가 외부 세계에 대해 아무것도 몰랐지만 지금은 많이 달라졌다. 대학에 가서 세계가 얼마나 넓은지 보았다. 특히 유학을 갔을 때 전 세계의 친구들과 교류하면서 새로운 문화에 대해 배우려는 욕구가 점점 더 커졌다. 때때로 나는 새가 되어가고 싶은 곳으로 훨훨 날아갈 수 있기를 바랬다.
나는 현재 서울대학교 대학원생이다. 14 년 전이면 한국과 같은 선진국의 최상위 학교에서 배울 수 있다는 생각은 커녕 해외에 갈 수 있다는 것을 상상도 못했다. 그러나 지금은 꿈도 꾸지못 했던 일들이 다 이루어졌다. 끊임없이 노력하면 성공할 수 있다는 것도 배웠다. 누군가가"진심으로 무언가를 원하면 우주가 당신을 도와 줄 것이다” 라고 말했다. 나는 그런 말을 믿고 또한 중력의 법칙도 믿는다.
내가 공부하고 있는 나라에 대해 말하라면 먼저 "감사합니다"라는 말을 하고 싶다. 멋진 경험과 사랑스러운 친구들을 많이 만나서 참 행복하다. 특히 한국은 나에게 멋진 두 번째 가족을선물로 주었다. 나의 친가족의 사랑을 느끼도록 항상 도와주고 내곁에 있어준 양부모님이다. 나는 그분들을 사랑하고 한국도 너무 사랑한다.
나는 사회 발전에 기여하고 나의 친부모와 양부모의 큰 자부심이 될 수 있도록 열심히 노력하고 최선을 다해 살고 있다.
인생은 상상 못 할 멋지고 아름다운 것들로 가득 차 있다. 나는 모든 순간순간을 소중히 여기고 시간을 아껴서 후회없이 살기로 결심했다. 당신도 그러기를 바란다.
여러분 모두를 사랑하고 축복한다.
*English Version:The world beyond the other ocean...
- Hien! Wake up quickly or you’ll be late.
- Mom, I’m up now.
I answered my mom with a sleepy voice and lingered in the bed. I glanced at the sky through the window. It was pitch dark. The Sun still was not come up. It was only four in the morning at that moment. Early one summer morning, like other days, me and my mom got up early together and prepared going to the beach. I brushed my teeth, washed my face and put on the shirt that had a rip on shoulder. When I slipped on a tear-off socks, my mom was giving me rice ball with toasted sesame salt. I took it and then ate with my slacking off. But if I didn't eat it, I wouldn't have enough health to walk. Everything has done at 4:20 a.m. We got on the archaic bike and went straight ahead to the sea dike. In the tranquil atmosphere, the bicycle clanged along on the road ceaselessly and tore the quiet of the night apart. A journey to catch the razor shells began.
At the sea gate, the Sun came out little by little, we parked the bicycle and waded the offshore. Every time like that, I gazed far beyond the horizon and wondered what world was existing on the other side of the ocean, will it be peacful and strenuous like my poor countryside?" Ocasionally, an airplane flew across the sky, I wished one day I would stay in it. And I believed that this plane was going to the other side of the immense ocean. The place promises many new things that I desired to explore.
Life went on like usual till I was at grade 4, I was selected to stdudy at professional schools. My parents were very happy. Meanwhile, my neighbours were insinuating that my parents shouldn't let me study too much because they only had two daughters, just allow us study until graduated high school, became a worker and got married after a few years, done. I was afraid that my parents would do like that. Fortunately, in spite of being poor my parents determined to support me to pursuit my dream. From that moment, I realized that I had to study well and success. I did not only live for just myself but also for my parents' dream. And to told everyone surrounding that girls could also had the right to study and gain successful.
It was myself 14 years ago. I didn't know anything about the world outside my range of bamboos' village. But now I am differentiation. I went to university and I saw how large the world was. Next I studyed abroad, connected to friends all over the world, I was burning to discover the world and inquire about new cultures. Sometimes I wish I were a bird in order to fly everywhere.
At the present I am a post- granduate according Master system at Seoul National University. 14 years ago, never in my wildest dreams did I think that I would go abroad, let alone study at the best university of the developed country like Korea. But now I reach it. I trust that if you have a dream and pursuit it endlessly, the succeed will come. Someone has said, "when you thirst for something, the universe will join forces with you to help you achieve it." I believe in that and also in the Law of Attraction.
About the country that I am studying at, I can only say two words: "Thank you" to express my feelings. Thanks Korea for giving me many great experiences and many lovely, sincere friends. Especially, Korea have gifted me the wonderful second family. It is my adoptive parents, who make me have the deep feelings as immediate family. I love them and love Korea so much.
I hope that, I can contribute to the social development and become a pride of my biological parents as well as my adoptive parents. Life is full of wonderful things to come so I hope I will enjoy every valuable moments. And so are you.
Love all of you much! Thank you!
*Tiếng Việt: Thế giới bên kia đại dương...
“Hiền ơi! Dậy đi con, muộn rồi, nhanh không lại muộn mất thôi!”
“Dạ mẹ, con dậy rồi này”
Giọng tôi đáp lời mẹ một cách đầy ngái ngủ và lưu luyến chiếc giường.
Tôi ngó ra nhìn bầu trời qua khung cửa sổ. Tối om. Mặt trời vẫn chưa ló dạng. Bây giờ mới chỉ 4 giờ sáng thôi. Một buổi sáng sớm đầu hè, như bao ngày khác, tôi cùng mẹ dậy sớm, chuẩn bị đi ra biển.
Tôi đánh răng rửa mặt và mặc chiếc áo sơ mi rách vai, chuẩn bị đi đôi tất cũng rách tả tơi vào thì mẹ đưa cho tôi một cục cơm nắm muối vừng. Tôi xin mẹ rồi ăn một cách uể oải. Nhưng nếu không ăn thì chẳng có sức mà đi bộ.
Xong xuôi là 4 giờ 20 phút sáng. Hai mẹ con tôi leo lên chiếc xe đạp cũ kĩ rồi thẳng đường ra đê biển. Không gian yên ắng tĩnh mịch, chỉ có tiếng xe đạp kêu cộc cạch không ngừng và tiếng rừng vẹt rừng bần rít gió hoà vào nhau, vẳng ra xa rồi mất hút trong màn đêm. Hành trình đi xâm con thun thút của hai mẹ con tôi và những bà con khác bắt đầu.
Ra tới cửa biển, mặt trời cũng dần ló dạng, hai mẹ con tôi gửi xe rồi đi bộ lội ra khơi xa. Mỗi lần như thế, tôi lại nhìn ra phía chân trời xa tít tắp ngoài kia rồi tự hỏi: “Sau đại dương kia, thế giới nào đang hiện diện, liệu có yên bình và lam lũ như vùng quê nghèo của tôi không?” Thỉnh thoảng, một chiếc máy bay lướt qua bầu trời, tôi lại ước rằng một ngày mình sẽ được ngồi trên chiếc máy bay đó. Và tôi tin rằng, chiếc máy bay đó đang đi đến thế giới sau đại dương bao la này- một nơi hứa hẹn nhiều điều mới lạ mà tôi khát khao khám phá.
Rồi cuộc sống cứ thế tiếp diễn cho tới khi tôi lên lớp 4, tôi được chọn đi học trường chuyên. Bố mẹ tôi mừng lắm. Còn hàng xóm thì chỉ nói bóng gió “Nhà có mỗi hai đứa con gái, học lắm làm gì. Cho học hết cấp ba rồi đi làm công nhân, vài năm lấy chồng. Thế là hết nợ. Cuộc đời người con gái chỉ thế là quá đủ rồi.” Tôi đã sợ rằng bố mẹ tôi sẽ nghe theo lời hàng xóm mà không cho tôi đi học. Nhưng thật may mắn, bố mẹ tôi dù nghèo khổ đến mấy cũng nhất quyết cho tôi theo đuổi ước mơ của mình. Ngay từ khi đó, tôi đã nhận ra rằng, mình phải học thật giỏi và thật thành công. Bây giờ, tôi không chỉ sống cho mình tôi nữa. Tôi còn sống vì cả ước mơ của cha mẹ. Và sống để nói với những người xung quanh rằng “Con gái cũng vẫn có quyền được học, vẫn có thể thành công”.
Tôi của 14 năm trước là như vậy đó. Tôi chẳng biết gì về thế giới bên ngoài luỹ tre làng. Nhưng giờ đây tôi đã khác. Tôi đi học đại học, khi đó thấy thế giới rộng lớn biết bao nhiêu. Rồi tôi đi du học, tiếp xúc với bạn bè bốn phương, tôi lại càng bùng cháy cái khát khao khám phá thế giới, tìm hiểu những nền văn hoá mới. Nhiều khi tôi chỉ mong mình là một chú chim để có thể bay đi đến mọi miền.
Tôi bây giờ đã là cô nghiên cứu sinh hệ thạc sĩ trường đại học quốc gia Soeul. 14 năm trước, có nằm mơ tôi cũng chẳng dám nghĩ rằng mình sẽ được đi nước ngoài, chứ đừng nói gì được học trong một ngôi trường hàng đầu đất nước phát triển như Hàn Quốc. Ấy vậy mà giờ đây tôi đã làm được rồi. Tôi tin rằng, chỉ cần có ước mơ và không ngừng theo đuổi nó, nhất định thành công sẽ đến. Ai đó đã từng nói “nếu bạn mong ước điều gì thật tâm, cả vũ trụ sẽ chung sức giúp bạn”. Tôi tin vào điều đó, tin cả vào luật hấp dẫn nữa.
Nói về đất nước tôi đang theo học, chỉ có thể dùng hai từ “Cám Ơn” để diễn đạt cảm xúc của tôi. Cám ơn Hàn Quốc đã mang đến cho tôi nhiều trải nghiệm tuyệt vời, những người bạn đáng yêu, chân thành. Đặc biệt, Hàn Quốc đã mang đến cho tôi một gia đình thứ hai tuyệt vời. Đó chính là bố mẹ nuôi của tôi, những người giúp tôi cảm nhận được tình yêu thương của gia đình ruột thịt. Tôi yêu họ, và yêu Hàn Quốc nhiều lắm.
Tôi mong rằng, tôi có thể góp phần vào sự phát triển của xã hội và trở thành niềm tự hào của cha mẹ ruột cũng như cha mẹ nuôi của tôi.
Cuộc sống còn nhiều điều tuyệt vời đang đón đợi, tôi mong rằng mình sẽ sống trọn vẹn từng khoảnh khắc quý giá này. Và tôi mong bạn cũng thế.
Yêu các bạn nhiều! Cám ơn!
I enjoyed reading your post!